Mài thơ đủ chữ đón thu vàng
Vẫy bút giăng chiều điểm dặm tang
Trả khách cung đàn phương lạnh lẽo
Hoàn ai chén rượu cõi mơ màng
Bên rèm nhủ gió đưa lời lộng
Giữa cửa xui trời nện tiếng vang
Cảnh đã tô sầu lên cánh Nhạn
Về đâu dọ hỏi bóng quê Nàng
Tô Lam
Ngẫm lại mà đau cảnh Nước nhà
Như trời hổ thẹn phía đàng xa
Bàn quan vẫn đợi bầy ngu đến
Thẻ tướng không chờ lũ dại ra
Nẻo Việt con Rồng thương xã tắc
Miền Nam cháu Lạc tủi sơn hà
Kìa trang sách sử tiền nhân hỡi
Nuốt hận hùng anh lẫn trẻ già.
Sài Gòn 5/7/2015
Tô Lam
Ta về bỏ lại chốn thành đô
Giã gót trần ai biệt hải hồ
Ngậm nỗi thương người nơi gác lẻ
Quên niềm nhớ kẻ cõi nhà cô
Trời nghiêng đã mỏi thưa bầy Nhạn
Rượu nốc say mèm hỏi lão Tô
Vở diễn ngoài kia trò thế sự
Rồi mai cũng đấy cỏ xanh mồ
SG 29/6/2015
Tô Lam
Gõ cửa oan hồn ngập bóng đêm
Hồ Ly đổ lệ khóc bên thềm
Miền tiên bữa ghé hờn không đọng
Cõi tục hôm về tủi cứ thêm
Trọ quán trần gian nào đủ lõa
Nương nhà địa phủ cũng vừa êm
Thương chàng ngự cảnh cô sầu quá
Những mộng đời chưa phủi xác mềm
Tô Lam
Giữa bánh xe đời bỏ cuộc lăn
Mòn tay điểm mặt nỗi đau hằn
Trông thằng áo cũ còn dư mặc
Ngạo kẻ cơm thừa vẫn thiếu ăn
Giữ búa phang tình gom đủ sẹo
Lòn roi quật nghĩa góp thêm lằn
Ngồi đây chuốc rượu say trời mỉa
Nửa cõi quên người mộng gối chăn
Sài Gòn 7/6/2015
Tô Lam
Vòng quay nửa kiếp một toa tàu
Đã mỏi chân trần khúc ruột đau
Kẻ ngẫm tình thân thằng họ hứa
Người trông nghĩa bạn đứa tên giàu
Danh tài Lão Lạc vui ngày trước
Chí vững Con Rồng hẹn kỷ sau
Những tưởng hùng anh còn Đất Việt
Nào hay sự thế sẫm đen màu
Tô Lam
Thấy vợ thơ hoài chẳng dám ho
Đường thi tấu vận cứ lần mò
Hương nhà ngẫm đợi khê cơm nấu
Vị bếp trông chờ khét cá kho
Đủ ngón thêu hoa nhờ bướm lượn
Tròn tay vẽ nguyệt cậy chim dò
Chiều nay đối ẩm thương em quá!
Chữ mộng anh về sẽ vịnh cho
Vô Danh